Trong âm âm tiếng rừng, có tiếng sương đêm xao động trên cành lá, tiếng rì rầm rất khẽ từ rừng chè vọng lại. Chè không ngủ. Cả rừng chè đang thức. Đêm tới bình minh là thời gian cây chè hút sinh khí của đất trời.
Những đứa con của thần thường thức về đêm. Trong tâm thức của người dân Suối Giàng, cây chè là con của thần tiên. Cả vùng chè này biết điều đó. Vàng A Mang - một người Mông gắn bó cả đời với “nghiệp” chè cũng bảo thế. Vị tiên nữ đó tên gì không biết nữa, vì muốn bắc chiếc cầu với trần gian nên tuân lệnh của Trời mang các hạt giống cây xuống để ban màu xanh cho đất đai. Gieo từ đỉnh Tà Chì Nhù về đến Suối Giàng thì vừa hay chỉ còn duy nhất một thứ hạt màu nâu bóng cuối cùng. Tiên nữ nhẹ tay thả hạt giống xuống với lời nhắn nhủ cây hãy mang điều tốt lành đến với người dân. Ngày tháng dần trôi. Cây con bắt rễ vào lòng đất, cành cội uống sương đêm, hút khí trời, ngậm tiếng khèn tiếng sáo mà lớn lên. Một ngày nọ, có vợ chồng người Mông đi qua dừng lại nghỉ ngơi. Trong cơn mệt mỏi, người chồng ngắt một chiếc lá cho vào miệng nhấm nháp, thấy hương thơm thanh tao dậy lên da diết, nhấm thêm một chút nữa, thấy vị chát xiết qua đầu lưỡi rồi vị ngọt đọng lại sắt se, mạch máu dường như hưng phấn, mọi giác quan dường như tỉnh thức…
Đấy là ngày đầu tiên cây chè ra mắt, bén duyên với người dân Suối Giàng.