Đày đọa cây xanh
Môi trường - Ngày đăng : 12:16, 18/07/2019
Được tiếng là thành phố nhiều cây xanh, nhưng Hà Nội hiện có quá ít chỗ công cộng được thiết kế để con người đến thưởng hoa, hóng mát; quá ít loài cây, loài hoa được dành để ngắm nhìn nơi công cộng. Cùng với sự phát triển, những “sa mạc bê tông” của các khu đô thị, các “làng cao tầng” đã lấn át những mảng xanh. Những con đường rợp bóng cây chẳng thấy nhân thêm, chỉ thấy chen lấn những nhà cao tầng lô nhô nhức mắt.
Mùa này miền Bắc hay mưa bão, những hàng xà cừ bị chặt tỉa quá khổ như những gã khổng lồ trần trụi trông thật buồn. Mảng xanh cần thiết cho Thủ đô giữa mùa hè đã bị chặt tỉa “quá đáng” bởi lý do chống lại gió bão, để cây xanh không bật gốc.
Tôi cùng bạn đi dạo trên các con phố cũ. Chợt bạn thẫn người khi dừng lại trước một cây xà cừ lớn. Bạn chỉ tay vào gốc cây và buông giọng phẫn nộ: Thế này là giết cây chứ còn gì!(?) Nhìn theo tay bạn, trước mắt tôi là một hình ảnh đáng xấu hổ. Gốc cây lớn bị bít chặt bằng bê tông, không phải đổ qua loa, mà người ta còn làm phẳng, không để lại một khoảng thở nào cho cây. Chẳng thể lý giải được gì, tôi lặng im kéo tay bạn đi tiếp trong nỗi buồn vu vơ bất chợt nhen lên, cứ thấy như đang mất đi một điều gì gợi thương, gợi nhớ. Tôi chợt nhận ra, ở cái thành phố mà chúng tôi hằng yêu dấu này, trên không ít tuyến đường, nhiều hàng cây xanh cũng đang bị đối xử như thế!
Nói không quá lời, cây bị đày đọa trong lòng tham và sự ích kỷ của con người. Bây giờ, những cổ thụ có dáng vóc, khuôn hình đang dần được người ta tìm cách “nhấc” về những tư gia, dinh thự… Nhưng, cây cũng có hồn, có thần thái riêng của nó. Giam hãm chúng đâu thể đem lại niềm vui?!
Đời cây - đời người. Nếu coi những mảng xanh là một phần đời sống đô thị, hành động bít xi măng dưới những gốc cây kia là hành động tự cấu vào da thịt mình.
Tôi đưa bạn ra sân bay sau những ngày thưởng ngoạn Hà Nội, qua cầu Nhật Tân, bạn bảo, Thủ đô của chúng mình còn lâu mới là điểm đến của khách du lịch. Tôi giật mình mà buồn. Bạn nói chẳng sai. Hà Nội bây giờ đã giàu hơn. Bằng chứng là nhà cao tầng san sát, vươn cao; là xe máy, ô tô chăng kín mặt đường…
Nhưng, Hà Nội hôm nay cũng đầy những bất trắc, những mối lo cần giải tỏa. Đó là tắc đường, là ngột ngạt khói xe, là những cung đường dang dở, những mảnh ruộng san vội chia ô, những làng ngoại thành “ngơ ngác” trong cơn lốc đô thị hóa. Những vành đai xanh trong quy hoạch đang dần trở thành “bất khả thi” trước sự xâm lấn và lòng tham của con người.
Hà Nội bây giờ cây đối chọi với người, với xe cộ và bê tông. Để có một cây xanh rợp bóng, ít nhất cũng phải tính bằng thập kỷ. Nhưng vì lợi ích trước mắt, người ta sẵn sàng đốn hàng loạt chỉ trong vài ngày.
Trên đường từ sân bay trở vào nội thành, thoáng qua trong mắt tôi là những đô thị, những công trình bề thế, lộng lẫy.
Nhưng, để mọc lên những hình ảnh chói ngợp ấy, bao hàng cây xanh đã gục ngã!